Bài viết tri ân của học sinh lớp 12 với bố mẹ
Bài làm
Mới ngày nào chúng con còn là những cô bé, cậu bé, vậy mà giờ đây, chúng con đã học lớp 12 và sắp ra trường để bước vào đời. Mười tám năm ba mẹ nuôi dưỡng chúng con, cho chúng con đến trường, công ơn đó, suốt đời chúng con không sao trả hết!
Có thước đo nào định lượng được những gì mà ba mẹ đã dành trọn cho con mình. Suốt cuộc đời, tình yêu thương con quan trọng nhất trong tim ba mẹ. Mưa nắng dãi dầu, khó khăn nhọc nhằn, có những lúc tưởng chừng như tất cả khó khăn chồng chất, nỗi lo cơm áo gạo tiền, những rạn nứt đối mặt trong cuộc sống đã có thể quật ngã. Niềm vui của con được đến trường cùng bè bạn, nụ cười của con rạng rỡ là động lực thôi thúc ba mẹ vượt lên tất cả để chăm lo cho con từng miếng ăn, giấc ngủ, manh áo. Niềm vui của con là niềm vui ba mẹ, nỗi lo con mang, ba mẹ nặng lòng hơn. Dành trọn cho con tất cả mà chẳng đòi hỏi điều chi, chỉ mong con nên người. Đôi lúc con do vô tình hay cạn nghĩ, để rồi nước mắt lăn dài trên mắt mẹ, tiếng thở dài trong giấc ngủ của cha.
Có những bạn không may ba mẹ mất sớm nhưng ở cõi vĩnh hằng, họ vẫn dõi theo mỗi bước con đi trên đường trần với tất cả yêu thương nhất. Hoa hồng trắng cài lên ngực ba mẹ có đôi chỗ nước mắt con làm đẫm màu trắng con côi cút!
18 tuổi, cái tuổi mà mọi người vẫn bảo nhau là đã lớn, 18 tuổi, con bước vào cuộc sống với nhiều mơ ước trong veo, đầy sức sống của cái tuổi căng tràn nhiệt huyết trẻ; 18 tuổi con sẽ có những người bạn mới – hoài bão mới. Dẫu biết rằng lắm gian nan đang chờ phía trước, nhưng đó là quy luật muôn đời. Tuổi 18, tuổi của trưởng thành, tuổi mà chúng con tiếp tục rèn luyện để rõ ràng thêm nhiều thứ, đủ biết sự nhọc nhằn, hy sinh của ba mẹ.
Với tất cả những gì mà ba mẹ đã dành cho con thì “con yêu ba mẹ” sao nói hết nhọc nhằn của ba mẹ. Thời gian hằn sâu vào tâm trí con những giọt mồ hôi của ba, những cam chịu của mẹ “ben ướt mẹ nằm, bên ráo (khô) con lăn”.
“Lễ Tri ân và Trưởng thành”, chúng con có một món quà nho nhỏ muốn gởi đến ba mẹ và chúng con nghĩ đây sẽ là một điều bất ngờ lớn nhất đối với ba mẹ. Món quà ấy nó không phải là những thứ đắt tiền hay xa xỉ, chỉ là những dòng cảm xúc mà tận trái tim chúng con muốn dành riêng cho ba mẹ, nhiều năm qua thật vô tình, chúng con quên đi những cái nắm tay, những nụ hôn lên má mẹ, những dòng gửi đến ba mẹ.
Chúng con xin lỗi ba mẹ vì nhiều lúc đã làm ba mẹ phiền lòng, lo lắng những lúc chúng con biết không vâng lời .
Chúng con xin hứa sẽ nỗ lực hết mình cho kỳ thi quan trọng sắp tới, sẽ mạnh mẽ và vững tin vượt qua những khó khăn để không phụ lòng ba mẹ.